Sai lầm ám ảnh tôi hằng đêm
Cầm tiền của anh đưa cho nhà, tôi vô cùng nhục nhã. Những ngày sau, tôi luôn bị sai lầm đó ám ảnh và tự cảm thấy khinh bỉ chính mình.
Tôi viết câu chuyện này để có được sự nhẹ nhõm trong lòng. Mọi người có thể tùy ý đánh giá về tôi.
Tôi năm nay 24 tuổi, ngoại hình xinh xắn, công việc đàng hoàng. Mặc dù công việc của tôi khá tốt nhưng lại không là gì so với những nợ nần gia đình tôi đang gồng gánh. Mấy năm trước, ba tôi làm ra tiền nên gia đình rất sung túc. Sau này, ba tôi bị người ta lừa, gia đình lâm vào thế khó khăn với những khoản nợ ngày càng nhiều.
Là chị cả, tôi còn một em trai đang tuổi lớn nên từ năm học lớp 11 tôi đã nói mình là sinh viên để đi dạy thêm kiếm tiền. Lên đại học, tôi lao vào làm thêm, bỏ cả mấy tiết học không quan trọng, nhiều khi 11, 12h đêm mới về phòng trọ. Tôi luôn cố gắng giữ mình để không sa ngã. Sau này ra trường đi làm, công việc văn phòng cũng khá tốt. Tiền lương tôi chỉ giữ lại một ít tiêu xài, còn lại gửi về cho ba mẹ.
Cách đây mấy tháng, nhà tôi cần gấp một khoản tiền để trả nợ. Số tiền không quá lớn nhưng với tình hình tài chính của gia đình, nó nằm ngoài khả năng của chúng tôi. Tôi bí thế chẳng biết xoay mượn ở đâu. Mượn được ai tôi đều đã mượn. Tôi cũng chẳng có người yêu để dựa vào vì luôn mặc cảm gia đình khó khăn. Tôi không thể vay ngân hàng vì vẫn còn khoản vay trước đó đang trả lãi hàng tháng. Nhưng tôi không nỡ để ba mẹ thất vọng. Hồi còn khá giả, ba mẹ luôn lo cho tôi không thiếu thứ gì. Tôi luôn hy vọng ba mẹ sẽ bớt cực khổ hơn. Túng quẫn, tôi quyết định làm liều.