Tôi gửi lại áo mưa ở quầy lễ tân cho chồng ngoại tình
Tôi cứ đứng bên kia đường khách sạn mà chìm đắm vào nỗi đau bất tận. Cho đến khi trời mưa làm tôi bừng tỉnh. Tôi mở cốp xe lấy áo mưa của mình mang vào quầy lễ tân khách sạn gửi cho người chồng ngoại tình để lát anh và người tình về khỏi ướt...
Năm 10 tuổi, bố tôi ngoại tình với phụ nữ khác. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy ngày nào bố cũng về muộn, sau đó là những màn cãi vã bất tận của bố mẹ. Mẹ tôi thường bỏ sang ngủ với tôi. Mẹ tôi khóc suốt đêm nhưng không trả lời cho tôi biết vì sao mẹ khóc. Tôi thương mẹ chỉ biết khóc theo.
Rồi một hôm bố tôi lặng lẽ bỏ đi cùng toàn bộ tiền bạc trong gia đình. Mẹ tôi chạy khắp nơi dáo dác tìm chồng, rũ rượi như người điên. Tôi đi đâu cũng nghe mọi người râm ran chuyện gia đình mình. Tôi đi học còn bị bạn bè trêu ghẹo là “Bố mày mê gái nên mới bỏ mày”. Các dì các cậu chia nhau đi tìm bố tôi và luôn trở về trong buồn bã. Bố trong kí ức non nớt của tôi thành một nỗi sợ hãi và một nỗi xấu hổ. Tôi sợ nghe mọi người nói xấu bố và sợ người khác biết tôi là con của bố.
Tôi ngày càng ghét bố hơn khi chứng kiến mẹ mình ngày càng tiều tuỵ vì đau khổ. Mẹ mua rượu về nhà uống, cứ uống vào là mẹ gào khóc gọi bố. Có lúc mẹ mang áo quần bố ra cắt thành từng mảnh khiến tôi rất sợ. Sau nửa năm bố bỏ đi, tóc mẹ ngả bạc hơn cả bà ngoại tôi lúc đó.
Mùa hè năm lớp 9, khi tôi đang lên tỉnh học ôn thi vào lớp 10 thì mẹ tôi mất. Mọi người nói với tôi là do mẹ uống rượu nên ung thư gan nhưng tôi biết mẹ mất vì không chịu được nỗi đau phản bội sau chừng đó năm. Ba năm sau đó, tôi vô tình phát hiện ra mẹ tôi không mất do bệnh, mẹ tôi đã uống thuốc ngủ tự tử. Từ đó đến nay, tôi không hề biết đau, chỉ thấy hận, một nỗi hận bố đến chết cũng không thể nhắm mắt.