Vì vô tâm, tôi đánh mất cả vợ con mình.
Hôm đó, tôi cũng chuẩn bị đi chơi như mọi khi thì vợ tôi kêu đau bụng, khó chịu trong người. Nghĩ cô ấy dùng kế để bắt chồng ở nhà nên tôi vô tâm, vẫn đi chơi sau khi dặn dò cô ấy nằm nghỉ ngơi.
Trước hết, tôi xin gởi lời chia buồn chân thành đến bạn H.C, chủ nhân bài viết “Mất vợ con, tôi chỉ muốn trả thù mẹ vợ.” Hơn ai hết, tôi hiểu được cảm giác của bạn lúc này, bởi tôi cũng đang phải trải qua nó. Nhưng nếu bạn H.C vô tội trong sự ra đi của vợ con bạn thì tôi đây, tôi là kẻ vô tâm tới mức hại chết đứa con chưa thành hình của mình và đẩy vợ rời xa.
Tôi và vợ từng yêu nhau suốt cả thời học sinh. Chúng tôi chơi với nhau từ bé, lớn lên thì học cùng nhau, và rồi yêu nhau. Tình yêu đó rất đẹp, và cũng trở thành thói quen khó bỏ của mỗi người chúng tôi. 26 tuổi, khi công việc ổn định, chúng tôi quyết định kết hôn.
Ngày cưới, bạn bè, hàng xóm ai cũng ngưỡng mộ tình yêu của chúng tôi. Một tình yêu kéo dài hàng chục năm chứ không phải vài năm hay vài tháng như những cặp đôi khác. Sau đó, vợ chồng tôi được ba mẹ hai bên cho tiền mua một căn hộ nho nhỏ ở thành phố để tiện cho công việc. Nhưng từ ngày cưới được cô ấy, chẳng hiểu sao, tôi lại thay đổi trở nên vô tâm.
Thay đổi trước hết là ở suy nghĩ. Tôi bắt đầu hình thành cái suy nghĩ đầy gia trưởng và ích kỉ: Cô ấy đã là vợ mình thì chắc chắn chẳng bao giờ dám bỏ chồng, mà đã là vợ chồng thì cần gì lãng mạn nữa. Cứ thế, suy nghĩ đó kéo theo những hành động của tôi cũng thay đổi dần.